Buông bỏ …

Nếu 1 người không yêu bạn, chẳng có gì có thể thay đổi trái tim họ, điều tốt nhất bạn có thể làm lúc đó là dứt khoát bước đi để lại 1 bóng lưng thẳng đứng, cứu lấy chút tự trọng cuối cùng dẫu khi quay lưng trái tim bạn hoàn toàn vỡ vụn.

Buông bỏ 1 người khó đến mức nào sao, không thể đo đếm được, nếu bạn không yêu người ấy, buông bỏ chỉ đơn giản là mặc kệ, là không quan tâm, có khi bạn còn lười biếng đến mức không cần phải dùng đến “buông bỏ” mà cứ như vậy lãng quên họ. Còn khi bạn đã yêu 1 người, buông bỏ người ấy là bạn buông bỏ luôn cả trái tim, như vậy có khó không?

Chẳng có gì tuyệt vọng hơn việc bạn đem lòng yêu 1 người không yêu bạn. Vừa đau đớn, vừa nực cười biết bao. Bạn cam tâm tình nguyện đem trái tim tặng cho người ấy, bạn đem điều quý giá nhất làm món quà cho người ấy. Chỉ là nực cười thay, điều bạn cho là quý nhất với người ấy còn không cần thiết bằng quyển sổ ghi chép hoặc thậm chí là cái áo khoác người ấy đang mặc. Vậy bạn có thể làm gì ngoài “buông bỏ”?

Yêu 1 người không yêu mình thì “buông bỏ” không phải là việc bạn có thể lựa chọn mà đó là điều bắt buộc bạn phải làm. Nếu bạn không “buông bỏ” trước, cái bạn nhận lại còn khiến bạn tổn thương hơn. Bạn mong chờ điều gì nếu không “buông bỏ”, là ánh mắt thương hại của người ấy, là đôi ba cái ôm ban phát, là 1 nụ hôn bạn phải hèn mọn lấy được, sau những điều ấy trái tim vốn vỡ vụn của bạn cũng không thể lành lại, chỉ nhận thêm phần cay đắng. Vậy chi bằng đâm 1 mũi dao vào tim mình, dứt khoát quay lưng, dẫu sau đó có khóc đến tâm can phế liệt cũng không sao mà.

Tôi phải buông bỏ 1 người, phải đem khoảng thời gian cùng người ấy chia sẻ đóng gói kĩ càng giấu vào 1 nơi nào đó để bản thân đừng nhìn lại. Tôi phải buông bỏ 1 người, phải đem những gì trải qua cùng người ấy chuyển đến 1 không gian khác để bản thân đừng tìm lại. Tôi phải buông bỏ 1 người, phải đem trái tim mình cắt vụn để dùng thời gian từng chút không biết kéo dài bao lâu chữa lành vết thương cho mình. Tôi đến cuối cùng dù thế nào đi nữa vẫn phải lựa chọn “buông bỏ” người ấy.

[Review] Phồn Giản – Quân Ước

Truyện đọc hay hơn mức trung bình của giới ngôn tình. Đặc biệt, mình rất có cảm tình với nam chính Lục Phồn & nữ chính Nghê Giản.

Văn án chỉ có 1 câu rất đơn giản “Anh đi bảo vệ thế giới. Em tới để bảo vệ anh”

Đây không phải là truyện kiểu tổng tài – lọ lem, cũng chẳng phải con sói ăn tiểu bạch thỏ, chỉ đơn thuần là câu chuyện của những người bình thường, họ yêu nhau, có ghen tuông, có giận hờn, có ấm có lạnh. Lục Phồn không quá đẹp trai, anh chỉ thuộc loại nhỉnh hơn trung bình 1 chút, sắc vóc thì đẹp do thường xuyên luyện tập & cũng vì công việc nữa. Lục Phồn lại nghèo, gia đình phá sản, 1 mình từ năm 17 tuổi phải cáng đáng trả nợ, cha mẹ đến năm 19 lại mất hết, từ đó chỉ còn anh cô độc. Lục Phồn đã lớn lên trong hoàn cảnh như vậy nhưng anh chưa từng mở miệng oán thán cuộc đời, kể lại những năm đã qua chỉ là 2 – 3 câu tóm tắt như quá khứ đó chỉ là chút bụi vương trên áo, chỉ có Nghê Giản vì anh mà xót xa mãi trong lòng. Lục Phồn không có tiền, lương của anh chỉ là từ 2 công việc, độ xe và lính cứu hỏa nhưng không vì thế mà anh tự ti bởi anh đã sống rất ngay thẳng, đang làm công việc anh yêu thích. Cảm giác về Lục Phồn là người con trai vô cùng điềm tĩnh, thẳng thắn, thái độ sống và lý tưởng rất rõ ràng. Một người đàn ông giản dị nhưng đáng để yêu, có anh trong đời vất vả không ít bởi “anh là người đi cứu thế giới”, có anh trong đời xác định xa nhau thì nhiều gần nhau thì ít, anh không thể đem đến cho Nghê Giản nhà cao cửa rộng, xe sang đắt tiền – nhưng có anh trong đời là “bến đỗ hạnh phúc”.

Truyện được kể dưới góc nhìn của người thứ 3 nhưng khi đọc sâu hơn thì góc nhìn này nghiêng về phía Nghê Giản nhiều hơn, thế giới nội tâm của Nghê Giản được khắc họa phong phú hơn. Nếu thế giới nội tâm của Lục Phồn rất hiền hòa trầm ổn, thì Nghê Giản luôn là người sống ở 2 thái cực của cảm xúc, có khi rất vui nhưng ngay sau đó có thể bộc phát tức giận ngay được. Một mặt nào đó có thể nhìn nhận Nghê Giản có bệnh về tâm lý. 1 cô bé sống trong thế giới không có âm thanh, tận mắt chứng kiến cảnh mẹ vì chê cha không đủ tài, không đủ lực mà dứt áo ra đi đến độ chẳng cho con nhận mặt cha. 1 cô bé lớn lên dưới sự kèm cặp đến ngạt thở của mẹ bởi bà tái giá, 1 bước vào hào môn, những năm tháng thơ ấu của cô là phải nhìn mặt gia đình chồng mới của mẹ mà sống, sống trong sự khinh ghẻ của những đứa con riêng của cha dượng. Nghê Giản thoạt nhìn rất hiền lành, nhẫn nhịn nhưng một mặt khác lại luôn cho người ta cảm giác cô sống rất bất cần, buông xuôi và sẵn sàng vứt bỏ bản thân. Nghê Giản năm 18 tuổi, tận cùng của cô đơn đã đem lòng yêu Tô Khâm, yêu đến mất cả tự trọng, mặc cho người ta chửi mắng, mặc cho bị xua đuổi, bị tổn thương hết lần này đến lần khác vẫn tuyệt vọng như thiêu thân lao vào lửa. 4 năm theo đuổi Tô Khâm, là 4 năm sống trong nước mắt nhưng với Nghê Giản, dẫu là sống trong nước mắt vẫn còn hơn mười mấy năm đằng đẵng như cái bóng không mục đích tại nhà cha dượng. Tiểu Thiên từng nói việc Nghê Giản theo đuổi Tô Khâm 1 cách cố chấp tựa như Nghê Giản đã rút hết nhựa sống trong cô ra mà thiêu rụi. Đến cuối cùng vẫn là thất bại phũ phàng – bởi Tô Khâm là 1 nghệ sĩ piano, anh ta cần 1 người con gái nghe hiểu tiếng đàn của anh ta còn Nghê Giản thì không thể. Nghê Giản có ấn tượng với Lục Phồn không phải vì cô nhớ ra anh là ca ca che chở cô khi bé, mà chính là bóng lưng rất giống với Tô Khâm. Nghê Giản kết hôn với Lục Phồn để thoát khỏi sự kềm chế của mẹ, còn anh chỉ đơn giản vì giúp cô. Chỉ là từng ngày sống với Lục Phồn, Nghê Giản thấy bình yên & ấm áp, bất giác cần anh, bất giác yêu anh. Ai cũng nói Nghê Giản lợi dụng anh để tránh tai tiếng, Lục Phồn cũng chẳng buồn giải thích, bởi anh biết Tiểu Giản không lừa dối anh. Tình yêu của họ không phải là tiếng sét ái tình, không phải là oan gia gì đó mà đến từ những bữa cơm đạm bạc Lục Phồn chuẩn bị, từ sự bao dung của anh dành cho cô, từ hàng giờ Tiểu Giản chờ đợi trước sở cứu hỏa để gặp Lục Phồn. Tình yêu làm Nghê Giản có thêm sức sống, làm Lục Phồn cảm thấy cuộc đời anh ấm áp hơn, họ là nhà, là bến đợi, là tổ ấm của nhau.

Có 2 tình huống trong truyện mình đặc biệt yêu thích.

Một là khi Lục Phồn phải đến nơi thiên tai thực hiện nhiệm vụ, Nghê Giản theo chân đoàn từ thiện của Tiểu Thiên vừa làm từ thiện vừa ngóng tin anh. Vùng thiên tai rất rộng lớn, phải mất hơn 10 ngày, Nghê Giản đi qua biết bao xóm làng, tích cực dùng chút sức mạnh nhỏ bé của bản thân giúp đỡ mọi người, bao nhiêu nhớ nhung, lo lắng cố dằn lòng lại, đổi lại chỉ là 3 phút nhìn thấy Lục Phồn, chỉ kịp gọi tên anh, ôm anh 1 cái rồi lại phải lên xe đi tiếp tế. Giây phút từ trong khói bụi, bẩn thỉu, Tiểu Giản chạy như bay đến ôm anh xóa tan đi nhớ nhung trong Lục Phồn cũng làm anh vô cùng cảm động, lần đầu thừa nhận với mọi người “cô ấy là vợ của tôi”.

Tình huống thứ 2 khi Lục Phồn tham gia lực lượng đặc biệt phải huấn luyện rất xa, ở nhà xảy ra chuyện, Nghê Giản sắp xếp xong thì lặng lẽ bắt 1 chuyến xe đến nơi anh, thuê 1 phòng tồi tàn tại nhà nghỉ đối diện doanh trại, lẳng lặng ngồi chờ nhìn từ ô cửa gác xép, chờ để thấy anh 1 phút khi anh ra ngoài cùng đồng đội mua thuốc rồi sáng sớm hôm sau lại bắt xe về. Tiểu Giản khi yêu Lục Phồn đã trưởng thành hơn rất nhiều, không phải là cô gái cố chấp đến không suy nghĩ theo Tô Khâm năm nào nữa, cô yêu Lục Phồn, là cũng biết tôn trọng nghề nghiệp và suy nghĩ cho anh.

Có 1 phần truyện mình không thích liên quan đến Nghê San, em gái cùng cha khác mẹ với Nghê Giản. Việc Nghê Giản bị điếc mà còn liều lái xe bám theo bọn xấu cứu Nghê San để rồi bị đâm gần chết còn Nghê San lại bỏ chạy 1 mình gây ra 1 cơn sóng gió. Việc 2 chị em cùng cha khác mẹ không ưa nhau thì bình thường rồi, mẹ kế không ưa con chồng cũng bình thường nốt. Không ưa thì cứ không ưa, tác giả không việc gì phải đẩy kịch tính lên đến mức đó bởi sinh ra trong 1 gia đình bố mẹ chia tay, bị điếc, bị khinh thường suốt mười mấy năm đã là quá bi kịch đối với Nghê Giản rồi.

 

[Review] Hoàng tử yêu nói giỡn – Thái Tiểu Tước

Truyện ngắn đọc khá dễ thương. Mọi nhân vật trong truyện đều dễ thương quá mức quy định.

Ở 1 vương quốc nọ có 1 vị Nhị Hoàng tử, đẹp trai (hiển nhiên ảnh là nam chính mà). Có điều trai đẹp mà lại hâm hâm, tính tình xem như là khá tốt cơ mà hắn là “đoạn tụ” đang trong giai đoạn thất tình. Người huynh đệ hắn đem lòng ngưỡng mộ đã đi cưới 1 cô nương khác. Điều buồn cười là việc “đoạn tụ” của tên Nhị hoàng tử biến thái này tại vương quốc ai ai cũng biết để lại nỗi buồn phiền không thể tả cho hoàng thượng và hoàng hậu.

Ngẫm ra thì cũng tội cho nhị vị đế hậu thật, ngoài thằng con biến thái đoạn tụ suốt ngày lê la ngoài cung thì còn 1 đứa nữa làm họ đau đầu không kém, 1 đứa không thích phụ nữ đã đành, còn 1 đứa thích quá đến nổi bỏ nhà đi luôn lại còn học đòi làm văn nhân suốt ngày viết tiểu thuyết ủy mị “Tình yêu chốn cung đình” phát tán rộng rãi từ trong cung đến bên ngoài.

Hầu hạ Nhị Hoàng tử lài Hải công công, người lấy việc châm chích chủ tử là niềm vui để sống.

Vậy đó, mọi việc ở vương quốc mỗi ngày đều vui vẻ trôi qua như vậy, tên Nhị hoàng tử kia mỗi ngày nhấp chút rượu, xem tử vi, vui chơi loanh quanh qua ngày qua tháng mặc kệ nỗi buồn của đế hậu. Đến 1 ngày, hắn được Hải công công nhắc nhở rằng hắn có 1 nhiệm vụ, làm tour guide cho công chúa ngoại phiên A Lý Thiên Thiên. Nghe đến công chúa là hắn thấy mệt rồi, lại là mấy người con gái ẻo lả, nhão nhẹt mà hắn không ưa nổi. Vì trách nhiệm quốc gia thôi thì hắn đi, truyện dễ đoán mà, Thiên Thiên chính là khắc tinh của hắn, nàng là phụ nữ nhưng giỏi quyền cước, tính tình hào sáng không câu nệ, chẳng màu mè, cứ tự nhiên mà Khổng Ất Nhân từ tour guide bất đắc dĩ thành ra đánh bạn cùng nàng. Bất giác Khổng Ất Nhân đối xử với Thiên Thiên rất tốt vô tình khiến nàng yêu thích hắn. Biết yêu hắn rồi Thiên Thiên trở nên khổ sở, hắn là đoạn tụ, người hắn ngưỡng vọng là 1 nam nhi phong độ ngời ngời, tính tình hào sảng, nàng có yêu hắn nhiều thế nào thì với hắn nàng còn chẳng đáng yêu bằng 1 củ khoai lang. Thiên Thiên biết rõ Khổng Ất Nhân tốt với nàng vì tính hắn vốn là vậy. Trái tim nàng được thắp lên hi vọng khi vào 1 thời khắc kia, Khổng Ất Nhân trong 1 chốc rung động đã hôn nàng, để rồi sau đó hi vọng vỡ tan khi hắn thừa nhận hắn là nhầm lẫn.

Haiza, phải nói cái tên Khổng Ất Nhân này ngốc hết chỗ nói, Thiên Thiên đi rồi hắn trở nên hoảng loạn, trái tim hắn gào thét rằng hắn muốn gặp nàng, còn cái đầu ngu ngốc thì tự nhủ hắn đoạn tụ mà, gặp nàng làm gì. Hắn chỉ vỡ lẽ mọi việc khi vợ của người con trai hắn ngưỡng vọng đến thăm đập vào đầu hắn mà rằng “hắn có muốn làm chuyện đó với chồng nàng không? có muốn hôn chồng nàng không? nếu tính dục là có thì hắn là đoạn tụ, ra mặt mà giành chồng cùng nàng”. Tên ngốc ấy nghĩ mãi nghĩ mãi cuối cùng là lao đi tìm Thiên Thiên.

Truyện kết thúc HE, đế hậu cười vui vẻ, Khổng Ất Nhân & Thiên Thiên thành đôi, còn tên tứ hoàng tử lại tiếp tục tán gái, phiêu bạt và viết truyện tình cảm ba xu cho cả hoàng cung đọc.

Truyện tương đối đơn giản, đọc vui vui, không đọc cũng được. Rating: 3.5